Một buổi tối không khí trong lành, nhìn ra khung cửa sổ những
chậu hoa như được dịp “tắm gội” mát mẻ sau “cơn mưa ngang qua”. Những hạt mưa
còn đọng lại bên ô cửa kính kết hợp với ánh đèn đường màu vàng khiến chúng trở
nên long lanh như những viên pha lê, rồi những hạt mưa thi nhau lăn dài trên mặt
kính khi tôi kéo cánh cửa về hai phía. Nhìn xuống đường phố tấp nập xe cộ qua lại
không biết “cơn gió lạ” đã “dấu mưa” đi đâu chỉ để lại dấu vết đánh rơi trên mặt
đường ướt sũng. Mỗi khi nhìn xuống đường phố tôi không khỏi đưa mắt về phía chiếc
xe bánh mì nhỏ nhắn, cũng chỉ để kiểm tra số lượng người xếp hàng chờ mua. Đối
với những người bán hàng, mưa là điều mà chả ai mong đợi, tuy nhiên tôi chưa
bao giờ nhìn thấy xe bánh mì thần thánh đó vơi khách dù trời mưa, ngược lại nó
còn đông hơn bình thường. Để xe bánh mì dưới tầm mắt tôi ngước nhìn lên bầu trời
tưởng vớ được những vì sao lấp lánh như mọi khi, cơ mà chả có cái sau nào đặp
vào mắt. Cố nhón chân vươn người ra xa chỉ để kiếm tìm một “vì sao trong
lòng tôi” nhưng vẫn không có lấy một chấm sáng nào xuất hiện. À không! có
chùm tia sáng nhấp nháy đang di chuyển trên không trung, chiếc máy bay đang
hướng thẳng về phía sân bay Tân Sơn Nhất. Lòng tôi bỗng dưng nhớ về những
chuyến bay của mình hơn một năm qua, với hơn 30 lần bay trên bầu trời tôi tự
hào với chính mình với những gì đã thay đổi.
Còn nhớ chuyến bay đầu tiên không khỏi những ngỡ ngàng, mất
chữ A mồm chữ O khi lần đầu làm chuyện ấy. Không quên được những lúng túng khi
làm thủ tục check-in, mất cứ láo liên nhìn xung quanh khi ngồi ở phòng chờ, cảm
giác lâng lâng khi lần đầu bước lên máy bay, được “tận mục sở thị” ngắm các cô
tiếp viên hàng không cười nói đúng chuẩn và “trai đẹp phi công”. Đó là lần đầu
tiên tôi sang Singapore nên các tiếp viên đều là người nước ngoài họ xổ một
lèo Tiếng Anh làm tôi chả hiểu mô tê gì (ấy vậy mà nhiều người cứ tưởng tôi
giỏi Tiếng Anh lắm cơ) cười!
Mà ngộ lắm nha, chỗ tôi ngồi chả có ai ngồi cùng, cứ như thể
tôi mua hàng ghé ấy chỉ để nằm. Quả thật, tôi đã nằm dài trên ghế khi máy bay
vừa phi xa khỏi mặt đất, cũng chả biết người ta có cho nằm hay không nhưng cứ
nằm cho thỏa thích cái đã, nhỡ người ta không cho nằm thì cùng lắm gọi mình
ngồi dậy chứ việc gì mà phải xoắn. Chợt tiếng cô tiếp viên vang lên “Excuse
me…” kèm theo đó là bàn tay đang cố lay tôi tỉnh dậy, vừa ngồi dậy mắt nhắm
mắt mở, vừa thì thào trong bụng “sao mà phát hiện nhanh thế” hóa ra không
phải, tôi đã ngủ một giấc ngon lành từ bao giờ không hay, máy bay sắp hạ cánh nên
cô tiếp viên gọi tôi ngồi vào vị trí và thắt dây an toàn. Kể từ lần bay đó cho
đến lần thứ 33 những chuyến bay của tôi đều có người ngồi cạnh, nhớ lắm “em của
ngày hôm qua” trên chuyến bay lần đầu tiên ấy.
Rồi tiếp sau đó là những chuyến bay trong nước, với những lần
đầu tiên ra Hà Nội tham gia những khóa học hàng chục triệu trong khi tiền mua
vé máy bay cũng không có. Với vỏn vẹn 22.000đ trong túi sau khi học xong tôi
tuyên bố sẽ lập nghiệp tại Hà Nội cho đến khi “ra ngô ra khoai” mới về lại Sài
Gòn. Không quen biết một ai, không biết bất kỳ con đường nào ở Hà Nội, không tiền,
không gì cả, hành trang mang theo là hai bộ quần áo kèm theo đôi giày bata
dính chặt vào chân mượn của nhỏ bạn. Với tinh thần “chả có gì để mất”, với cái
đầu suy nghĩ tích cực level max, tôi hành động bất chấp nỗi sợ hãi, bất chấp sự
nghi ngờ và bất chấp luôn mọi cảm xúc.
Sống tại Hà Nội được 3 tháng cũng đủ để tôi “làm mưa làm
gió” phiêu bạc khắp nội thành, rồi cũng có chút gọi là “tiếng tăm”, tôi được
nhiều người biết đến khi liên tục tổ chức những buổi chia sẻ nhỏ gồm 5 đến 30
người. Dường như chưa đủ điên để phải dừng lại câu chuyện của mình ở đó, tôi bắt
đầu lên kế hoạch tìm kiếm đồng đội để đi xuyên Việt 0 đồng trong vòng 4 tháng.
Rồi chuyện gì đến cũng đến, tôi đã có những chuyến đi để đời qua 58 tỉnh thành
cùng với 5 chàng trai được tuyển chọn qua 300 bạn tại Hà Nội.
Kể từ sau chuyến đi định mệnh đó tôi bỗng nhiên được mọi người
gần xa biết đến, người này kể lại cho người kia, câu chuyện của tôi bắt đầu lan
tỏa một cách chóng mặt. Tôi bắt đầu mở các lớp chia sẻ về những trải nghiệm của
mình từ 10 người, 30 người, 50 người, rồi 200 người. Tôi được mời đến Thái Nguyên,
Huế, Đà Nẵng, Sài Gòn chia sẻ câu chuyện của mình cho các bạn trẻ, với
những chuyến bay liên tục sau mỗi cuối tuần, những chuyến bay không phải bỏ tiền
túi, những chuyến bay của sự tưởng thưởng cho chính nỗ lực hành động bất chấp của
tôi, và tôi đã bay như thế!
Bạn tôi, bạn có thể đang ngưỡng mộ tôi hoặc có thể thấy điều
đó không có gì đặc biệt. Không sao, vì ngoài kia còn rất nhiều người giỏi hơn
tôi, họ có được thành công gấp nhiều lần tôi. Nhưng dù bạn là ai đi nữa, tôi
cũng muốn nhắn nhủ với bạn rằng tất cả chúng ta đều có thể làm được mọi điều
chúng ta muốn, chứ không phải một cá nhân nào xuất chúng mới có thể làm được.
Bản chất con người là như nhau, chúng ta chỉ khác nhau về cách nghĩ, bạn nghĩ
bạn có thể hay không bạn đều đúng. Ngay lúc còn trẻ, ngay lúc mà “chả có gì để
mất”, ngay lúc mà tuổi thanh xuân còn đang rực rỡ, ngay lúc mà sự tự do đang
bao bọc lấy bạn...
Hãy bay đi, bay thật xa, nếu không thể bay hãy đi tàu hỏa, nếu
không thì xe buýt, xe máy, xe đạp, còn nếu không hãy đi bằng hai chân của bạn,
dẫu sao bạn vẫn còn may mắn hơn rất nhiều người không có lấy nổi đôi chân để
đi. Và cũng không ít người đã đi bộ xuyên Việt, họ rong ruổi trên mọi neo
đường đất nước, bạn biết những người này chứ? Họ làm được và tất nhiên bạn
cũng làm được. Hãy đến những vùng đất mới, hãy ăn những món ăn đậm chất vùng miền,
hãy lưu lại những khoảnh khắc đáng nhớ, hãy góp nhặt thật nhiều kỹ năng và
tích lũy những kinh nghiệm sống. Hãy mở rộng mối quan hệ bằng cách kết
giao với bất kỳ ai bạn gặp, hãy đi để nhìn thấy đất nước chúng ta
không hề nhỏ bé. Hãy làm tuổi trẻ của bạn là một chuỗi những câu chuyện
li kì không kém phần hãnh diện mỗi khi kể về. Đừng cho mình vào vòng xoáy kiếm
tiền, sống qua ngày với mỗi ngày như mọi ngày, hãy làm mỗi ngày của
bạn phonng phú với những điều mới lạ. Tiền có thể kiếm lúc nào cũng được,
nhưng tuổi trẻ đã qua bạn sẽ không bao giờ lấy lại được. Hãy cho tôi nhìn thấy
cuộc cách mạng trong thời đại mới, thời đại của những thanh niên tràn
trề sức trẻ, đầy đam mê và sáng tạo. Hãy cho tôi được nhìn thấy một
Việt Nam với những người trẻ dám nghĩ dám làm, dám sống và sống
có trách nhiệm.
Tôi không thể thay đổi người khác nhưng tôi có thể thay
đổi chính mình và bạn cũng thế, mọi thứ xung quanh bạn sẽ thay đổi
kể từ giây phút bạn quyết định thay đổi. Bạn tôi, hãy cùng tôi làm
điều gì đó cho đất nước của chúng ta khởi đầu bằng cách đổi thay
chính mình!
----TUYỀN MISUN---
“Chuyến phiêu lưu của đời là học hỏi. Mục đích của đời là trưởng
thành. Bản tính của đời là thay đổi. Thách thức của đời là vượt qua. Tinh túy của
đời là quan tâm. Cơ hội của đời là phụng sự. Bí mật của đời là dám làm. Hương vị
của đời là giúp đỡ. Vẻ đẹp của đời là cho đi.”
William Arthur Ward
No comments:
Post a Comment