Powered by Blogger.

Ads

10/06/2016

CẢM ƠN CUỘC SỐNG ĐÃ CHO CON NHIỀU HƠN NHỮNG GÌ CON MẤT.

| No comment
(Bài viết tháng 10 năm 2013)
Nhìn lại khoảng thời gian gần 3 năm về trước một khoảng thời gian không dài cũng không phải là ngắn nhưng đối với tôi nó là khoảng thời gian tôi trải qua nhiều sóng gió nhất trong cuộc đời. Từ một cô bé được sống sung túc và đầy đủ không thiếu một điều gì, tuy không phải nhà khá giả nhưng Mẹ lo cho tôi không thua gì tiểu thư con nhà giàu chỉ biết ăn,rồi học, rồi chơi, rồi ngủ.. Tôi không phải đi làm thêm bất cứ ngày nào đến cả việc nấu ăn, giặt đồ, xách nước tôi cũng không phải làm vì Bà Ngoại và Mẹ muốn tôi chăm chỉ học.. Rồi năm tôi học lớp 10 Bà Ngoại tôi qua đời vì căn bệnh tuổi già, tôi bắt đầu học cách sống tự lập, trong căn nhà 3 bà cháu sớm tối có nhau nhưng giờ chỉ còn lại tôi và em gái tôi Mẹ tôi buôn bán ở thành phố chỉ biết cắn răng nuôi con và để chúng tự lập, hằng ngày Mẹ gọi điện về tám với hai chị em cứ tối đến lại nhắc nhở đóng cửa cẩn thận xem dưới gầm giường có ai núp trong đó không ( nhắc đến lại mắc cười) tuy ngày nào Mẹ cũng nhắc như thế nhưng thật sự chưa 1 lần tôi dám nhìn xuống gầm giường trước khi đi ngủ bởi vì tôi sợ chết được nếu thấy ai nằm trong đó chắc tôi xỉu tại chỗ ^^
Rồi thời gian trôi qua tôi và em gái dần quen với cuộc sống như thế, một cuộc sống tuy hơi vất vả vì phải tự nấu ăn tự chăm sóc lẫn nhau.. Nhưng rồi số phận một lần nữa lại thử thách tôi, năm tôi học 12 Mẹ tôi phát hiện mình bị ung thư bao tử, tin này như muốn bóp nghẹn tim tôi nhưng có là gì so với những gì Mẹ tôi phải chịu đựng, Mẹ suy sụp tinh thần và kiệt sức với từng cơn đau vật vã, tôi 16 17 tuổi cái tuổi còn đang đi học tôi có thể làm gì cho Mẹ đây? Tôi đã quyết định nghỉ học để đi làm kiếm tiền nuôi Mẹ, quyết định nghỉ học là quyết định lớn nhất trong cuộc đời tôi lúc đó, tôi đã khóc vài ngày sau khi rời khỏi ghế nhà trường, lúc đó tôi mới thấy trường lớp quan trọng với tôi thế nào khi tôi không được tiếp tục học.. Mẹ tôi đã la tôi 1 trận vì dám nghỉ học khi Mẹ không cho phép, sau đó bắt tôi đi học lại nhưng tôi làm sao học nổi khi Mẹ tôi đang bệnh như thế, một lần nữa tôi chia tay thầy cô bạn bè vì Mẹ tôi không thể đi bán nữa...
7 tháng trời tôi thay thế công việc của Mẹ trong suốt 13 năm qua, ở nơi đây tôi nếm trải những đắng cay ngọt bùi của cuộc sống, tôi ăn uống và ngủ ở lề đường, đêm xuống chỉ có tấm bạc phủ phía trên để tránh sương gió, bên dưới tấm bạc tôi lay hoay bên chiếc ghế bố Mẹ vẫn thường nằm, mũi chích, chuột bò lanh quanh chúng làm tôi mất ngủ và sợ hãi vô cùng nhiều đêm ngồi khóc vì sợ hãi ( tính cách tiểu thư trong tôi vẫn còn dư thừa), thế nhưng tôi nghĩ Mẹ đã sống ở đây 13 năm qua đổi lại cho tôi chăn ấm nệm êm vậy thì tôi cũng làm được chứ?! Lúc này tôi mới hiểu Mẹ tôi đã hy sinh quá nhiều cho tôi, chợt thấy yêu Mẹ vô cùng... sống với những người xa lạ xung quanh chợ dần dần tôi xem họ là những người Mẹ người Cha tuyệt vời của tôi nhờ họ tôi biết cách bán hàng và tạo mối quan hệ như thế nào, sống sao để ai cũng yêu quý.. Những con người hằng ngày nai lưng ra kiếm tiền để trang trải nuôi con ăn học thế nhưng lúc nào trên môi họ cũng có sẵn nụ cười, dù mệt mỏi nhưng chỉ cần hoà chung tiếng cười đó tất cả lại như một gia đình lớn^^
Hằng tháng tôi vẫn gửi tiền về cho Mẹ chữa bệnh mỗi tháng từ 10-15 triệu là sức ép quá lớn đôi với con bé 18 tuổi như tôi thế nhưng tôi làm được, đó cũng chỉ là số tiền ít ỏi so với căn bệnh mà Mẹ tôi mắc phải, Mẹ tôi bắt đầu kiệt sức dần và nằm liệt giường, tôi lại đi làm việc nhà, ở đợ cho người ta để ứng tiền mượn tiền cho Mẹ điều trị, vì sạp bán trái cây không thể bán được vì con đường đang thi công, sau 2 tháng làm việc nhà tôi cũng phải bỏ giữa chừng vì Mẹ tôi đã không còn sức lực. Tôi về nhà và chăm sóc Mẹ để báo hiếu cho Mẹ trong những hơi thở cuối cùng, tôi cảm thấy mình thật bất hiếu vì không thể chữa bệnh cho Mẹ. Hơn 1 tháng tôi về bên Mẹ hằng đêm thức trắng để xoa bụng, bóp chân tay Mẹ, ngồi cả đêm đọc kinh hy vọng Chúa làm dịu cơn đau cho Mẹ... Tôi một lần nữa chứng kiến sự ra đi của Mẹ, trái đất như ngừng quay khi tim Mẹ ngừng đập, từ nay tôi trở thành một đúa con mồ côi, mồ côi thật sự ;(
Trước khi mất Mẹ tôi kịp gửi em tôi cho nhà Dòng, Mẹ cho em tôi!!! Thật không thể chịu đựng nỗi tôi như mất tất cả sau một đêm, Mẹ tôi biết em tôi khờ dại không thể để nó sống ở ngoài và Mẹ biết tôi còn quá nhỏ để nuôi em.
Thật may mắn tôi được sự giúp đỡ của Cha sở, các cô chú mạnh thường quân tôi được cấp sách tới trường để đi học lại, được đi học với tôi lúc đó như một kì tích, không để nỗi đau mất mát trong tâm hồn mình quá lâu tôi tự nhủ sẽ học chăm chỉ để có tương lai, kết thúc năm học với học lực khá với tôi đó là sự nổ lực hiếm hoi mà tôi làm được sau một năm bỏ dở.
Rồi thời gian trôi qua, tôi lớn lên từng ngày và trưởng thành hơn trong suy nghĩ, sự trưởng thành hôm nay của tôi là cả một quá trình tôi vượt qua thử thách, những thất bại, những trở ngại... tôi học được rất nhiều điều từ ngôi nhà Teresa với 24 con người xạ lạ nhưng luôn quan tâm giúp đỡ lẫn nhau và đoàn kết, tôi bắt đầu biết sống chung với tập thể. Tôi vừa đi học vừa kiếm tiền, không đi làm thêm nhưng tôi có cách kiếm tiền của riêng mình, tôi làm đồ handmade, một lần tôi thách thức với chính mình, đặt mục tiêu kiếm được 10 triệu/1 tháng, có lẽ các bạn không tin vì chính tôi cũng thấy nghi ngờ vì điều đó ^^, mọi người xung quanh nghĩ tôi bị điên vì cái suy nghĩ nhất thời ( "làm đồ handmade một mình mà đòi 10 triệu/1 tháng thật giỏi tưởng tượng") câu nói đó khiến tôi nuôi hy vọng mạnh mẽ hơn, tôi làm với tất cả những gì mình có thể... và kết quả ngoài sức tưởng tượng của tôi chỉ sau 3 tuần tôi đã cầm được trên tay số tiền mà tôi muốn. Tất cả lại nhìn tôi bằng con mắt khác, một con bé không tầm thường chút nào phải không??? ^^
Còn rất nhiều điều tôi có được hôm nay nhưng không thể kể hết một lúc được, điều duy nhất tôi học được từ những nỗi đau, thất bại và khó khăn đó là luôn mỉm cười đón nhận chúng như những món quà cuộc sống mang lại, vượt qua nó bạn sẽ có tất cả. Đừng than trách số phận các bạn ạh, số phận là do chính chúng ta quyết định bạn nghĩ bạn nghèo khó bạn sẽ mãi nghèo khó và không tự đứng lên được. Tất cả là do suy nghĩ của bạn chiếm hữu bạn hãy thoát ra tảng đá đã đè nặng lên bạn bấy lâu nay, bạn sẽ thấy cuộc sống còn quá nhiều điều tốt đẹp mà bạn chưa khám phá, học cách hài lòng với những gì mình có và học cách phấn đấu hoàn thiện mình mỗi ngày bạn sẽ thấy gian khổ trước mắt không là gì cả...
Hiện tại tôi không có gì nhưng thật sự tôi hài lòng và cảm ơn những khó khăn những bất hạnh ngày trước, chính những điều đó đã nuôi tôi lớn và trưởng thành như hôm nay. Tôi hạnh phúc vì đi đến đâu tôi cũng được mọi người yêu mến và giúp đỡ. Tôi hạnh phúc vì tìm được niềm đam mê ấp ủ bấy lâu nay, được làm Diễn Giả, làm từ thiện giúp đỡ tất cả những ai có hoàn cảnh khó khăn, cho em gái tôi cuộc sống hạnh phúc và đầy đủ như khi xưa Mẹ đã cho tôi... tôi tin mình sẽ làm được những điều đó vào một ngày không xa. Vì mỗi người chỉ được sống một lần nên chúng ta hãy sống sao cho có ý nghĩa nhất, đừng ngồi một chỗ trong vùng an toàn, hãy vươn vai và phá tan tất cả ưu phiền hãy dũng cảm bước lên phía trước và đừng ngại thất bại..rồi bạn sẽ có được tất cả!!!
----TUYỀN MISUN----

Tags :

No comments:

Post a Comment